Suy Ngẫm Gì Thông Qua Câu Chuyện Của Khỉ Con Tội Nghiệp

Suy Ngẫm Gì Thông Qua Câu Chuyện Của Khỉ Con Tội Nghiệp
Ngày đăng: 13/10/2021 12:01 AM

    KHỈ CON KỂ CHUYỆN

     

    nan pha rung huy hoai moi truong


    Bạn đang xem chuyên mục Câu Chuyện Mỗi Ngày. Kỳ này, Blog Xanh kính mời Quý vị theo dõi câu chuyện của Khỉ con. Chúng tôi mong muốn thông qua câu chuyện được kể có thể “chạm” “lan tỏa” tới quý vị tình yêu thương đồng loại, những thay đổi tích cực về cuộc sống xanh.

    ____________________

     

    - John! Cậu đang làm gì thế? Có muốn đi chơi với tớ không? 

    Tiếng của Ziggy vang lên ngay sau chiếc cửa làm tôi thoáng giật mình. Ziggy là một cô bạn thỏ ở cạnh nhà của tôi. Tôi tiến lại mở cửa và mời cậu ấy vào phòng:

    - Chào Ziggy! Cậu đến chơi đấy à?

    Ziggy theo tôi vào phòng và khẽ bảo: 

    - Cậu ốm à? Tớ nghe mẹ khỉ đột nói cậu đang buồn. Có chuyện gì cậu có thể tâm sự với tớ được không? Có thể sẽ đỡ buồn hơn nhiều lắm đó. 

    - Ừm, tớ không bị ốm đâu. Chỉ là, tớ nhớ bố mẹ ruột của tớ quá thôi, Ziggy ạ! Bố mẹ tớ đã ra đi được một năm rồi… 

    Nói rồi, tôi kể cho Ziggy nghe chuyện đã xảy ra cách đây một năm trước: 

    - Trước đây, tớ sống cùng bố mẹ ruột và họ hàng trong một khu rừng nhỏ ở phía Tây Nam. Nơi khu rừng tớ ở có những dãy núi cao đến vài trăm mét và một con suối trong xanh, mát lành. Mọi người cùng nhau xây dựng nhà cửa, tìm kiếm thức ăn. Vào những đêm trăng tròn, tất cả  cùng nhau tổ chức những buổi liên hoan vui vẻ và thi nhau nhảy múa. 

    Theo thông lệ của họ nhà Khỉ, chúng tớ sẽ bắt đầu được học các tập tính quan trọng khi lên ba tuổi. Vào buổi sáng, tớ sẽ cùng bố tập leo trèo và chuyền cành. Những ngày đầu, tớ bị ngã khá đau vì chưa quen với độ cao của những chạc cây lớn. Mỗi lần trở về nhà, mẹ chỉ biết than trời khi nhìn thấy những vết bầm tím trên người tớ. Nhưng tớ lại cảm thấy rất vui vì được học những điều mới lạ. Bố còn dạy tớ những bài tập để cơ thể dẻo dai, khỏe mạnh hơn để hạn chế mất thăng bằng khi chuyền cành. 

    Ziggy lắng nghe câu chuyện của tôi một cách chăm chú khiến tôi cũng vơi bớt những tủi thân. Tôi tiếp lời: 

    - Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua cho tới một ngày, những nguy hiểm đã ập đến khiến gia đình tớ rơi vào hoàn cảnh khốn cùng. Một ngày, khi còn đang say giấc, tớ bị đánh thức bởi tiếng động mạnh dưới mặt đất. Bác Khỉ đầu đàn hú lên một tiếng để cảnh báo mọi người. Thì ra là một đám lâm tặc đã đưa cưa máy và các loại máy móc vào để chuẩn bị khai thác trái phép khu rừng. Từng thân cây bị lưỡi cưa hạ gục xuống, gia đình tớ bỏ chạy tán loạn vào một hang đá gần đó để trú ẩn chờ trời sáng. 

    Ziggy nói như đang an ủi tôi vậy:

    - Chuyện này tớ hiểu. Nó không phải hiếm gặp ở những khu rừng như thế này, chỉ có điều nó diễn ra quá đột ngột khiến mọi người không thể lường trước được đúng không? 

    Tôi gật đầu:

    - Đúng thế! Chuyện xảy ra đột ngột đến mức tớ còn chưa hiểu gì đã bị bố mẹ kéo đi sơ tán rồi. Trời vừa hửng sáng, Bác Khỉ đã tập hợp mọi người lại: “Như mọi người đã biết, đám lâm tặc này đang khai thác trên diện rộng khu rừng của chúng ta, khả năng cao chúng ta không thể giữ được nhà ở đây nữa. Bây giờ, một nhóm đi theo tôi để tìm nơi ở mới, một nhóm khác đi theo chú Jack để dò la tin tức của bọn lâm tặc”. Thế là bố tớ lên đường đi thám thính tình hình với một nhóm nữa. Tớ  xin đi nhưng bố không cho nên đành ở nhà với mẹ và chờ bố về. Thế nhưng, chờ đến quá trưa mà bố chưa về trong khi đoàn của Bác Khỉ đầu đàn đã về từ lâu, mẹ và mọi người bắt đầu lo lắng có chuyện chẳng lành. Đến tầm đầu giờ chiều, chú Jack và ba người nữa hớt hải chạy về thông báo:

    - Không xong rồi mọi người ơi! Đoàn của chúng ta bị lâm tặc rượt bắt. Chúng tôi chạy vào hang đá nên tránh được đạn của chúng. Còn những người kia… họ… đã chết rồi! 

    Ziggy lại siết nhẹ tay tôi an ủi. Còn tôi lúc này nước mắt đã dâng tràn khóe mắt, tôi nhớ đến hình ảnh mẹ tôi khi đó mà không kìm lòng nổi: 

    - Cô Khỉ và mẹ con tớ như đứt từng khúc ruột. Tất cả mọi người đều không kìm nén nổi nước mắt. Còn tớ chỉ thấy mắt mình đã nhoè đi tự lúc nào, trong tâm trí tớ khi ấy chỉ còn nhớ lại những ngày tháng tập luyện cùng bố, nghe bố kể chuyện. Tớ cảm thấy căm hận con người vô cùng, chỉ vì những kẻ vô lương tâm ấy mà bố tớ mới chết. 

    Tôi phải ngừng một lát mới có thể lấy lại được bình tĩnh và kể tiếp cho Ziggy nghe: 

    - Nhưng chúng tớ vẫn còn phải đối mặt với những khó khăn còn lớn hơn. Nghe đâu bọn lâm tặc đã chặt hết cây ở phía rừng thượng nguồn. Chẳng mấy chốc cây rừng sẽ bị chúng khai thác hết. Chúng tớ phải di chuyển xuống hạ nguồn để tìm nơi ở mới. Thế là mọi người lại kéo nhau đi. Giờ đây chỉ còn lại mẹ và tớ nên cuộc sống càng thêm khó khăn. Tớ chưa được thuần thục các tập tính của họ nhà Khỉ nên cảm thấy vô cùng lo lắng, còn mẹ thì vẫn còn buồn chuyện bố ra đi nên không quan tâm tớ nhiều như trước được. 

    Thế nhưng, cuộc sống yên ổn cũng chẳng kéo dài  được bao lâu. Tớ vốn nghĩ sau bao chuyện đã xảy ra, chúng tớ có thể được sống bình yên và mẹ tớ sẽ nguôi ngoai được phần nào. Nhưng nào ngờ, một trận lũ quét nặng nề đã khiến mọi thứ thành cát bụi. Lũ nguồn cuốn phăng đi tất cả, tựa như một cơn cuồng nộ của mẹ thiên nhiên. Mẹ tớ đã ra đi trong cơn lũ đó khi đang cố gắng đẩy tớ lên một chiếc thuyền thúng.

    Ziggy hỏi tôi:

    - Vậy sau cơn lũ đó, những người trong gia tộc của cậu thì sao? Cậu có gặp được họ không? 

    Đến đây tôi không thể kìm nén được nữa. Tôi bật khóc khi nhớ lại hoàn cảnh lúc đó:

    - Mình không còn gặp lại họ hàng nữa, Ziggy ạ! Cơn lũ đã khiến phần lớn họ hàng của tớ bị thiệt mạng. May mắn có một số người thoát chết nhưng họ đã bị một nhóm thợ rừng vây bắt. Có lẽ giờ này họ cũng đã bỏ mạng rồi. 

    Còn tớ lưu lạc đến một cánh rừng nhỏ, vừa đói vừa lạnh, trên vai là vết thương do va đập khi đang vật lộn giữa dòng nước. Tớ cảm thấy nhớ bố mẹ vô cùng. 

    Tớ cứ lang thang trong cánh rừng đó, xung quanh lại âm u đến phát sợ. Gần đến tối, tớ ngồi gục dưới gốc cây sồi già và thiếp đi lúc nào không biết. Sáng hôm sau, khi tỉnh giấc, tớ định đi vòng quanh để kiếm gì đó bỏ bụng. Tìm mãi mới thấy một bụi chuối rừng với vài trái chín. Khi tớ đang định vươn đến hái thì bỗng cảm thấy có gì đó đang tiến lại gần mình. Tớ quay lại thì thấy một con rắn hổ mang lớn đang thè cái lưỡi gớm ghiếc ra và từ từ tiến lại phía tớ. 

    Ziggy rùng mình kinh hãi:

    - Hẳn là cậu sợ lắm phải không, John? Nếu là tớ chắc không thể bình tĩnh mà ngất xỉu mất. 

    Tôi cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi khi nhớ lại khoảnh khắc sinh tử đó: 

    - Khi đó, tớ chỉ biết cắm đầu chạy một mạch đến tận bìa rừng, vừa chạy vừa ngoái lại đằng sau. Con rắn ngoan cố đuổi theo nhưng may mắn tớ đã thoát nạn. Tớ kiệt sức và ngất đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy, thì phát hiện ra mình đang ở trong một cái phòng nhỏ, xung quanh toàn là con người. Tớ bật dậy và chạy vào góc vì tôi sợ họ sẽ giết tớ. Thật may là lúc đó có anh sóc ở giường bên cạnh đã nói với tớ: “ Thật may là cậu đã được họ cứu giúp. Tuy là con người nhưng họ rất yêu quý động vật, họ là những người chuyên cứu hộ động vật hoang dã đấy. Họ chỉ đang muốn chữa trị cho cậu thôi, đừng sợ hãi!”.

    Ziggy giọng vui vẻ:

    -Đúng vậy đó. Gia đình tớ cũng được con người cứu thoát khỏi vụ cháy rừng cách đây hai năm. Bố mẹ tớ rất biết ơn họ vì đã đem lại cuộc sống mới cho những loài vật như chúng mình. 

    Tôi tiếp lời: 

    - Thì ra cũng có những con người tốt. Tớ được họ chữa lành vết thương, cho ăn và tìm kiếm nơi ở mới. Tớ được đưa đến khu rừng nhỏ này là được gặp rất nhiều loài vật được họ cứu giúp. Bố mẹ khỉ đột nhận tớ làm con và dạy tớ những tập tính của nhà Khỉ nữa. 

    Ziggy vỗ vỗ tay tôi:

    - Cậu không phải buồn nữa rồi. Từ giờ sẽ không ai làm hại cậu được nữa. Cầu chúc cho bố mẹ và họ hàng của cậu sẽ tới thiên đường. Hẳn là ở đó bố mẹ cũng mong cậu được sống tốt, phải không nào?

    Tôi đã cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều. Tôi cũng ôm vai Ziggy và nói:

    - Tớ cũng tin là như vậy, Ziggy à! Tớ thật sự hy vọng rằng, loài người có thể bảo vệ các loài động vật, bảo vệ rừng xanh để câu chuyện buồn của tớ không xảy ra với loài vật nào nữa. 

    _____________

     

    Như vậy, qua câu chuyện trên, ta thấy được một thực trạng chặt phá rừng bừa bãi đang xảy ra ở các khu rừng hiện nay. Khai thác rừng bừa bãi không chỉ phá huỷ môi sinh mà còn làm huỷ hoại môi trường sống của các loài sinh vật. Ngoài ra, khi các khu rừng phòng hộ bị chặt phá sẽ gây ra những hậu quả nặng nề. Lũ nguồn, lũ quét, lũ ống xảy ra khiến cho đất đai sạt lở, cuốn trôi đi tất cả chỉ trong nháy mắt. Chính vì vậy, mỗi chúng ta phải trở thành những tuyên truyền viên tích cực, truyền đi thông điệp bảo vệ rừng, chống biến đổi khí hậu và bảo vệ môi trường sống của các loài động vật hoang dã. Hãy đấu tranh để chống lại nạn chặt phá rừng bừa bãi, xử lý nghiêm minh những đối tượng khai thác rừng trái phép. Bởi vì “Bảo vệ rừng xanh là bảo vệ ngôi nhà chung của các loài sinh vật”.